Chùm thơ mùa xuân của Sơn Thu

27/01/2015, 20:53
Chia sẻ cùng bạn bè

SƠN THU

CHỜ EM

 

Chớm nghe nước chảy qua cầu

Âm vang bến lở bến bồi sông quê

Từ em xa xứ chưa về

Chiều buông bóng trúc bốn bề chờ trông

 

Cánh cò chở nắng long đong

Mùa chưa đến vụ đã mong lúa vàng

Duyên thầm đò đợi sang ngang

Ngập ngừng trôi bóng trăng vàng tiếng khuya

 

Chắc là xuân đến mà chưa

Nên yến xây tổ nắng mưa dâng đời

Đường mòn lối rẽ sóng đôi

Bóng hoa dại trải triền đồi gió lay

 

Thu tàn nấng ná ơ hay

Có nghe sóng dội giải bày cố hương

Chân quê mòn mỏi con đường

Chờ em chín đợi mười thương đôi bờ

 

 

SƠN THU

HỒI CHUÔNG

 

Bông súng

Khuya nay nở bất thường

Mái chùa

Rêu ngủ lạnh hơi sương

Khói nhang lưu bước linh hồn tượng

Tâm đức vọng về với cố hương

 

Câu kinh âm vọng vẳng hồi chuông

Tâm sự xoay nghiêng những nỗi buồn

Thế gian ờ nhỉ còn duyên kiếp

Chong chóng thời gian chẳng kịp đời

 

Thuyền con chở sóng vượt trùng khơi

Thời thế xôn xao chuyện rối bời

Một cánh sao trời rơi viễn xứ

Chuyện tình dang dở với quê hương

 

Ánh sáng

Hình như đổi bất thường

Hào quang

Xuôi ngược vạn tình thương

Nghĩa nước rập rờn duyên lắm nẻo

Tình đời vọng mãi một hồi chuông

 

 

 

 

 

 

SƠN THU

NGHĨA TRANG XUÂN

 

Sắc mùa xuân

Không già không trẻ

Đời nghĩa trang

Mãi tuổi đôi mươi

Trời ửng nắng nụ cười bia đá

Mồ chưa tên và mộ có tên

 

Chẳng lẽ xuân này mây trắng hơn

Vương khuất núi cao gió lượn vờn

Hay mái tóc gam màu chuyển bạc

Sóng thời gian khúc hát dân ca

 

Tình yêu gần mà cũng rất xa

Xao xác năm canh mỏi tiếng gà

Xuân viếng nghĩa trang mai chớm nở

Sáo diều lay nhẹ ánh hoàng hôn

 

Sắc trời xuân

In hình tuổi trẻ

Thời thanh xuân

Còn mãi quê nhà

Mòn năm tháng mẹ già trông đợi

Nắng xuân hồng ánh mắt nghĩa trang

 

 

SƠN THU

TIẾNG XUÂN

 

Gió bay chuyển sắc xuân về

Mái đình quê kiểng bốn bề én bay

Nghe chừng như giữa khuya nay

Hoa mai hé nụ giãi bày niềm tin

 

Nhụy vàng cứ ngỡ nắng in

Hóa ra hoa cúc đi tìm dáng xuân

Chòng chành nỗi nhớ bâng khuâng

Thì thầm nhạc khúc đường quân xưa về

 

Mây hồng gợn sóng sơn khê

Lượn vờn lay sắc sông quê chuyển mình

Biết không thể mãi làm thinh

Núi sông dạo khúc xuân tình dân ca

 

Đường gần thương chốn quê xa

Mùa xuân sum họp hóa ra lại gần

Mai vàng nhịp sóng lâng lâng

Xin chào tuổi trẻ nửa phần nguyên xuân

 

 

 

 

 

 

SƠN THU

TỪ NGHĨA TRANG XUÂN

 

Cây mai nhà mình

Năm nay nở muộn

Mong cha về

Từ những buổi bình minh

Nghĩa trang khô gió trở mình sỏi đá

Hoa đổi màu biến đất lạ thành quen

 

Con đò chiều sóng lăn tăn lạc bến

Đường mòn quê mãi năm tháng đợi chờ

Mẹ tần tảo âm thầm theo thương nhớ

Bàn thờ cha vẫn hương khói xoáy vòng

 

Vàng huân chương đã đổi màu sắt thép

Tương lai con nung nắng hạ đồi chiều

Cây khế ngọt ra quá nhiều hoa quả

Sớm chiều hôm trông chú quạ chưa về

 

Mòn mỏi giao thừa

Mẹ ngồi ngạch cửa

Con chó vàng

Bên bếp lửa tàn canh

Cây mai nhỏ hình như đang hé nụ

Đón xuân vàng từ những buổi chờ trông

 

 

SƠN THU

XUÂN ĐỢI

 

Ngóng đợi Tết này

Xuân chưa tới

Mẹ còn lưu lạc

Chốn phương xa

Lượm bán ve chai hay vé số

Mòm bước tha hương chốn thị thành

 

Góc nhỏ nhà mình con chó ngủ

Đợi chờ mòn mỏi tiếng người thân

Gió chuyển lệch vần lay ngọn cỏ

Chim chuyền lạc giọng lũy tre xanh

 

Có chú bướm vàng trông mai nở

Con chờ mong mẹ chín cơn mơ

Bóng nhỏ lướt hờ qua lối vắng

Ngỡ ngàng lóng ngóng nắng bơ vơ

 

Chẳng lẽ Tết này

Xuân chưa đến

Mãi còn hơi lạnh

Chớm thu sang

Mẹ ơi! Hy vọng dài năm tháng

Trang sách con đang đọc nửa chừng

 

 

SƠN THU

XUÂN TÌNH

 

Bạn bè tôi

Xuân nay khắp xứ

Người nơi này

Người ở nơi kia

Nhưng cho dù núi ngăn biển cách

Chung mối tình yêu mến quê hương

 

Em đi từ dạo ấy

Anh về với cô đơn

Quê nhà bao thương nhớ

Mai vàng nở lẻ đôi

 

Chiến trường xưa còn đó

Mái trường cũ còn đây

Lá thư tình năm ấy

Giờ không cánh đã bay

 

Bạn bè tôi

Người nay trở lại

Có người giờ

Đã mãi đi xa

Yêu quê nhà cùng chung nỗi nhớ

Khúc nhạc tình thắm mãi núi sông