NẺO ĐỜI
Lớn lên chua ngọt đã từng
Câu thơ mang nặng trên lưng vai mềm
Võ vàng thức trắng bao đêm
Khói sương quyện dạn dày thêm nẻo đời
CHÙA LẦU KHỞI SẲC
Bữa nọ về thăm mái chùa quê, dựng đơn
sơ trên nền xưa gạch ngói bắn tung rơi vụn vỡ
(Đã qua thời bom đạn chiến tranh)
Giấc ngủ trong đêm yên lành được hồi sinh trở lại,
bầy chim sẻ kêu nhớ hội về tha cọng rom đồng lót
tổ ấm tình quê, ngôi “Chùa Lầu ” sớm được phục
hưng sau năm tháng dài mong đợi.
Bao điều muốn nói, nhưng lực bất tòng tâm,
vả lại cuộc sổng thăng trầm bấp bênh nơi trụ xứ.
À, cũng đủ rồi hạnh phúc dấy trong ta,
rạng rỡ nhiều trên những gương mặt bông hoa,
được chứng kiến hiện hình ngôi chùa mới tinh tráng lệ!
Sáng tối chuông khẽ giọng, vẫn thanh thản
bay lên chuyện kể; xóm dưới làng trên reo vui
hớn hở, ướm sợi tơ vàng óng mượt, đất sỏi
cằn ước muốn phủ thêm xanh.
GIAI ĐIỆU MÙA THU
Hiện về giai điệu mùa thu
Vơi đầy nhạc một khúc ru thuở nào
Ngọt bùi cay đắng truyền trao
Thương con nắng quái hanh hao mỏi mòn
Mây chiều vắt mảnh sườn non
Khẽ rung rinh đá tượng còn hồn nhiên
Mùa thu, sử tạc lời nguyền
Nêu cao khí phách Rồng Tiên giống nòi
Đâm chồi nẩy lộc xanh tươi
Vườn cây trái ngọt nụ cười thân quen
Mùa thu, tưởng nhớ chị Hằng
Dặt dìu đêm hội tung tăng quanh nhà
Mùa thu, áo trắng hiền hòa
Tựu trường sách vở bày ra khôn cùng
Dường như, một ước mơ chung
Bên thềm kỳ vọng bập bùng cháy lên
Môi ươm sáo trúc bồng bềnh
Lá rơi xào xạc cạnh đền đài hoang
Mùa thu, thi sĩ mơ màng
Lắng tai nghe được âm vang của người.
HÁT GIỮA RÙNG CHIỀU
Góc riêng bình dị tin yêu
Coi như đáp lại những điều lợi danh
Giấc nam kha mộng không thành
Thì thôi mặc kệ bồng tênh vẹt mòn
Chân dung phác thảo ngún hồn
Bới trong tâm tưởng có còn... là ta?
Khói vây núi biếc nhạt nhòa
Một mình ngồi hát khúc ca rừng chiều.
CHUYẾN HÓA
Mây đi rong ruổi, gặp hàn huyên
Dìu dắt nhau lên viếng cảnh thiền
Gác chuyện bon chen vơi mỏi mệt
Khuyên đời thanh thản nhẹ oan khiên
Chưa ra thoát cõi vòng trần tục
Đã thấy trong tâm lắm bạn hiền
Tác động lại qua nguồn cảm hứng
Cây vừa thay lá thật an nhiên.