KÝ ỨC QUÊ NHÀ
Quê hương tôi đang từng giờ đổi mới
Tôi về đây tìm lại chút hương xưa
Hồi gió thoảng nhu hồn quê vọng lại
Tôi cuối hôn nhè nhẹ đất quê nhà
Nghe hơi ấm từ bàn chân của mẹ
Mòn đường quê mẹ đội gạo(1) nuôi con
Trong không gian vang vọng giọng ngâm kiều
Âm hưởng tiếng cha thuở tôi còn nhỏ
Đâu cánh đồng xanh, đâu nền đất đỏ
Quê hương tôi sau mấy mùa chiến trận
Chổ này anh Năm bắn tỉa yên nằm
Chỗ kia chị Văn, bà Nguyệt ươm tơ tằm
Trúng pháo đạn giặc đã yên nằm xuống
Nước theo mươn về thầm thì vạt ruộng
Làng quê tôi hiện hồn thân thương quá
Có máu xương gia thịt của người thân
Những con người sống chân chất kiệm cần
Có bác Thính cõng thằng Gan đi chợ nhộng(2)
Thằng Gan bị chất Na Pan đi xiêu vẹo
Nói ngọng nghịu thều thào vô cảm
Bác yêu nó hơn báu vật trên đời
Bác Bốn Xình, Bác Năm, anh Ba Tới
Hay giúp dân sau bom nổ, đạn rơi
Sau trận bom càng họ có mặt khắp nơi
Lợp cho dân căn nhà giặc đốt cháy
Hay họ khiên thương giúp đỡ dân thường
Làng quê tôi xưa ươm tơ dệt lụa
Tơ óng vàng như lúa chin đồng quê
Chuyến đò trưa kẻo kịt rủ nhau về
Tằm kéo kén tơ tằm giăng ngập lối
Trai gái kéo nhau ra Đình xem hội
Bến sông Thu Bồn hát bội Kỳ Yên;
“Nhưng bọn giặc Mỹ ở lầu năm góc,(3)
Đem đạn bom gieo tan tác thương đau
Biết bao nhiêu giọt máu đào,
Rơi trên quê mẹ dạt dào tình thương”
Duy Trinh mờ sáng tinh sương
Người già trẻ nhỏ chết thê lương một giờ
Những em thơ còn nhỏ còn khờ
Quẩn quanh theo mẹ chưa học chữ tờ chữ y
Bọn giặc Nam Hàn lính đánh thuê
Tràn lên xóm Mỹ hả hê giết người
Mẹ già em nhỏ dại khờ hồn bay
Ba mươi bảy mạng một giờ ra man
Chết thôi chẳng kịp khóc la
Em thơ còn ngậm vú, mẹ già còn nhai cơm
Thây người chồng chất lên nhau
Máu tươi lai láng nỗi đau căm hờn
“Căm hờn lại giục căm hờn
Máu kêu trả máu, đầu vang trả đầu”
Tôi về quỳ giữa đất trời
Ngàn lần xin lỗi với người tiền nhân
“Vì cánh én không làm nỗi mùa xuân”
Thế hệ chúng ta thoã hiệp hay đầu hang
Xin tiền nhân và tương lai phán xét
Tôi về thăm quê ngang qua suối Phụng
Tôi giật mình nghe tiếng lắc ca lắc cắt
Thì ra bụi tre già là đà trong gió
Ngọn tre đưa qua đưa lại
Như lắc đầu ngao ngán cho sự đổi thay
Trưa nay giữa lòng quê hương
Trong xóm nhỏ một buổi trưa tĩnh mịch
Tôi đang thả hồn theo gió, giật mình
Nghe tiếng ai nghiến răng kìn kịt
Thì ra bụi tre già mọc rễ căm hờn
Tre già thương ai, nhớ ai, giận ai?
Mà ngày đêm nghiến răng căn cắt
Tôi nghĩ bụi tre kia là chiến tích
Mà cũng là vật thể còn sót lại màu xanh
Nếu bụi tre già cũng hạ sát
Để nhường đất xí nghiệp Nam Hàn mở rộng
Măng còn đâu để mọc cho màu xanh
Thì còn ai nói hộ tôi chuyện năm xưa.
Đoàn Hoài Thi
- Quê tôi ngày xưa không trồng được lúa nước, nhà con đông mệ tôi đi chợ Trà Kiệu mua gạo và đội lên đầu. Con đông cứ vài ba ngày hết thúng mẹ tôi phải thường xuyên đi chợ nên mòn cả đường quê.
- Quê tôi vì ươm tơ nên xả nhộng nhiều lắm. Tới giờ tan tằm nhà nhà đi bán nhộng, mấy người ở Vĩnh Điện, phú bông chợ, hoa trà, Đà Nẵng như ông A, mẹ con bà Chiến tới giờ xã nhộng mua bán lại nên đông hẳn một cái chợ chồm hổm.
- Trích trong 30 Năm Đời Ta Có Đảng
- Trích trong bài Quảng Đà Anh Dựng
CẢM TƯỞNG LẦN VỀ THĂM QUÊ NĂM 2013
Đời tôi như rắn không chân
Năm rừng bảy rú đã từng vượt qua
Giờ đây như khỉ mất nhà
Mỗi năm lại nhớ quê nhà về thăm
Thăm vườn, vườn đã thành đê
Thăm nhà, nhà đã của người lạ xa
Ngồi buồn nhớ mẹ ngày qua
Cuối đông gió bất muối dưa cải trường
Ngồi buồn nhớ lại thầm thương
Cha len lỏi giữa quê hương giặc lùng
Bọn xâm lăng lính tây dương
Mắt xanh mũi lỏ thương chi dân mình
Làm ăn trong lúc chiến chinh
Khác chi đem tánh mạng mình đổi cơm
Chín năm trên đạn dưới bơm
Con đông cha mẹ gian nan khôn cùng
Điện Biên thắng Pháp lẫy lừng
Chia đôi đất nước để cùng hiệp thương
Cùng lo xây dựng quê hương
Vừa yên tiếng sung có đường làm ăn
Mẹ lo buôn bán tỡ tần
Cha thì ươm dệt các con kiệm cần
Ấm êm được một thời gian
Mẹ cha con cháu một nhà đoàn viên
Thể rồi cũng chẵng được yên
Pháp bán nước Việt cho tên láng giềng
Thế rồi thế sự đảo điên
Hai mươi năm giặc Mỹ quê hương điêu tàn
Về quê thăm lại xóm làng
Nhà xưa đâu nhỉ, người xưa đâu rồi
Mẹ cha nay đã về trời
Giữa quê mà thấy một trời bơ vơ
Một mình tiềm kiếm ngẩn ngơ
Giống như khỉ nọ nhớ nhà “chuyện xưa”
Bây giờ núi cạn non mòn
Người không xua đuổi nhưng còn gì đâu
Đứa con xa xứ cơ cầu
Vườn xưa chủ mới, chó gừ đầu sân.
Đoàn Hoài Thi
CHIẾN TRANH MI LÀ AI
Mi là hung thần hay mi là ác quỷ
Mi là ai? Trên cõi đời này
Mi tham lam ôm mộng bá quyền
Mi gieo rắc đau thương cho nhân loại
Mi muốn ôm thế giới trong đôi tay lông lá
Của loài ma loài quỷ dữ Atula
Mi đã hủy diệt bao mầm sống
Mi cướp đi bao sự sống của ngày mai
Con mất cha, vợ mất chồng mi là tội ác
Mi gieo rắc nhiêu là tội ác
Chất độc Dioxit chất độc da cam
Bao nhiêu sự sống bị mi tàn hại
Đoàn Hoài Thi
CHIẾN TRANH ĐÁNH CẮP TÌNH YÊU
Một tôi thơ thẫn đường chiều phố xưa
Có một tối hẹn nhau trên bến vắng
Ngồi bên nhau nuốt cay đắng vào hồn
Người ta trong cõi người ta
Ruột đau từng đoạn, lệ nhòa từng cơn
Em về ôm nỗi cô đơn
Anh đi sương gió long đong dặm trường
Đường chiều nghiêng bóng nắng
Ai đem tình đời phơi nắng mùa xuân
Đoàn Hoài Thi
Quê tôi ngày xưa không trồng được lúa nước, nhà con đông mệ tôi đi chợ Trà Kiệu mua gạo và đội lên đầu. Con đông cứ vài ba ngày hết thúng mẹ tôi phải thường xuyên đi chợ nên mòn cả đường quê.
Quê tôi vì ươm tơ nên xả nhộng nhiều lắm. Tới giờ tan tằm nhà nhà đi bán nhộng, mấy người ở Vĩnh Điện, phú bông chợ, hoa trà, Đà Nẵng như ông A, mẹ con bà Chiến tới giờ xã nhộng mua bán lại nên đông hẳn một cái chợ chồm hổm.
Trích trong 30 Năm Đời Ta Có Đảng
Trích trong bài Quảng Đà Anh Dựng
Quê tôi ngày xưa không trồng được lúa nước, nhà con đông mệ tôi đi chợ Trà Kiệu mua gạo và đội lên đầu. Con đông cứ vài ba ngày hết thúng mẹ tôi phải thường xuyên đi chợ nên mòn cả đường quê.
Quê tôi vì ươm tơ nên xả nhộng nhiều lắm. Tới giờ tan tằm nhà nhà đi bán nhộng, mấy người ở Vĩnh Điện, phú bông chợ, hoa trà, Đà Nẵng như ông A, mẹ con bà Chiến tới giờ xã nhộng mua bán lại nên đông hẳn một cái chợ chồm hổm.
Trích trong 30 Năm Đời Ta Có Đảng
Trích trong bài Quảng Đà Anh Dựng
Quê tôi ngày xưa không trồng được lúa nước, nhà con đông mệ tôi đi chợ Trà Kiệu mua gạo và đội lên đầu. Con đông cứ vài ba ngày hết thúng mẹ tôi phải thường xuyên đi chợ nên mòn cả đường quê.
Quê tôi vì ươm tơ nên xả nhộng nhiều lắm. Tới giờ tan tằm nhà nhà đi bán nhộng, mấy người ở Vĩnh Điện, phú bông chợ, hoa trà, Đà Nẵng như ông A, mẹ con bà Chiến tới giờ xã nhộng mua bán lại nên đông hẳn một cái chợ chồm hổm.
Trích trong 30 Năm Đời Ta Có Đảng
Trích trong bài Quảng Đà Anh Dựng