ĐOÀN HUYÊN
- Tên thật: Đoàn Thị Huyên
- Năm sinh : 30/09/1960
- Quê quán : Duy Trinh, Duy Xuyên, Quảng Nam
- Hiện đang sống tại quê nhà
- Nghề nghiệp: Giáo viên
BIỂN VÀ TRĂNG
Trăng vàng đáy nước long lanh,
Biển khơi lộng lẫy màu xanh của trời,
Đêm về tĩnh mịch xa khơi,
Trăng cùng với biển nói lời yêu thương.
Giữa ngàn sóng vỗ trùng dương,
Bờ môi cát mặn cũng đương vẫy chào,
Gió vờn măt nước lao xao
Tình yêu trăng bỉển điểm tô đất trời.
Những vì sao tít muôn nơi,
Ngẩn ngơ trước ánh trăng rơi biển vàng,
Đêm nay có kẻ lang thang,
Ngắm nhìn trăng biển nồng nàn ái ân.
Một mình chân dậm bàn chân,
Hiểu lòng Lý-Bạch ôm vầng trăng treo.
9 giờ Ngày 26-8-07
TRƯỜNG PHÙ ĐỔNG DUY TRINH
Bạn trở về quê, nhớ đến trường Phù Đổng,
Thăm vẻ diệu kỳ rất đẹp của thiên nhiên.
Phượng bốn mùa tắm mát cả hàng hiên,
Chúng tôi đi giữa con thuyền xanh biển lá.
Ở nơi đây, với chúng tôi là tất cả,
Mái trường - Bè bạn quá yêu thương.
Rồi mai xa mỗi kẻ một phương,
Chúng tôi vẫn nhớ ngôi trường mình đã học,
Có lần không thuộc bài đã khóc,
Khắc tên vụng về lên gốc phượng làm tin.
Năm tháng qua đi, tất cả vẫn còn in,
Bạn ghé lại nhớ tìm hàng cây tôi chỉ,
Cây sẽ kể bạn nghe-một lòng chung thủy,
Nhắc ta nhớ trường - nhớ bạn - nhớ quê hương.
11-80
CÙNG MÙA THU
Mùa thu đã qua đi còn gửi lại,
Một bầu trời trong như mắt trẻ thơ,
Một thoáng nhìn đâu đó bâng quơ,
Làm xao xuyến từng giờ đi đến lớp.
Lá vàng rơi dưới chân ai xào xạc,
Tưởng có chú nai vàng ngơ ngác,
Dẫm lên lá vàng khô.
Anh nghe đâu đó một lời chào,
Trong cơn gió lùa qua ô cửa nhỏ.
Mùa thu qua, mùa thu đã qua đi,
Em muốn nói điều gì,
Để mùa thu đi trở lai,
Cũng như em còn trẻ mãi,
Cùng mùa thu về lại suốt trăm năm
Cùng mùa thu rực rỡ ánh trăng rằm,
Em cùng anh tung tăng chơi Rồng rắn,
Cùng mùa thu tuổi thơ không bao giờ xa vắng,
Suốt một đời in đậm bóng vầng trăng.
Vầng trăng của mùa thu,
Đẹp vĩnh cửu trong vần thơ em viết
Mùa thu, mùa thu, xanh xanh biếc,
Lá rơi đầy làm tiệc tiễn thu phai.
LỜI CỦA ĐẤT
Đồng đội chuyển anh về,
Trên cánh cửa mẹ cài nhà không đủ ấm,
Trời hôm ấy một màu xanh thẫm,
Lệ rơi đầy trên mắt mẹ yêu.
Em vẫn còn thơ, không hiểu chuyện nhiều,
Gọi anh dậy như những chiều hôm trước,
Anh vẫn lặng im giữa căn nhà lệ ướt,
Em cháy khô tiếng nấc đến nao lòng.
Bên mộ anh bao mùa lúa đã lên đòng,
Em tự hỏi, anh có mong ngày trở lại ?
Để được nhìn bầu trời xanh mãi mãi,
Và, mắt mẹ già lần nữa ánh niềm vui.
Em nhận ra, lòng thấy ngậm ngùi,
Tấm áo vải vẫn quàng trên vai mẹ,
Nụ cười héo hon, không còn sức trẻ,
Như buổi tiễn anh, bao lớp trẻ lên đường.
Làm thế nào mẹ cỏ thể yên vui,
Không nhận ra anh giữa bao người đồng đội,
Em lại thấy bên chiếc đèn mỗi tối,
Mẹ thì thầm như hỏi mộ riêng anh
27-7-08
MỐI TÌNH THƠ MỘNG
Sông xanh nước biếc hữu tình,
Thuyền đưa Chúa Nguyễn thình lình qua đây
Vang trong gió cuốn ngàn cây,
Dâu tằm xanh tốt, bóng mây theo cùng,
Tiếng người nhỏ nhẹ khoan dung,
Câu thơ vọng đến chín trùng đài cao.
Trái tim Hoàng Tử dạt dào,
Lần theo tiếng hát bước vào mương dâu,
Một bàn tay nhẹ lướt mau,
Những chùm lá chín rót đầy giỏ mang.
Người đi có bóng hào quang,
Mỗi câu thơ có ngàn vàng không mua.
Tiếng lòng vang dội trăng soi,
Hai con người trẻ hát đưa câu hò.
Không rượu nồng, không men cay,
Mà lòng như đã đắm say bao giờ.
Thuyền đi Bến Ngự mong chờ,
Bao giờ tương ngộ bên bờ dâu xanh?
Trọng người nết tốt tài lành,
Vua cha dạm hỏi cho thành lứa đôi,
Dưới vầng trăng sáng, sao rơi,
Ngọc Nhi - Nguyễn Phúc nói lời sắt son.
Nghìn thu sách sử vẫn còn,
Một chuyện tình giữa lầu son - quê nghèo.
Hậu sinh xin được noi theo,
Nghìn xưa đã có trải dài nghìn sau.
Cả làng sớm tối rủ nhau,
Ươm tơ, dệt lụa đổi thay quê nhà.
Những đêm trăng sáng giao mùa,
Sông Thu vang vọng tiếng cười trẻ trung,
Ước người quân tử đi cùng,
Trở về Bến Ngự nối cung tơ lòng.
Trăng càng khuya, nước càng trong,
Cây đa, Chú Cuội cũng thăm quê nhà.
Nhắc người sinh sống nơi xa,
Hằng năm trở lại quê nhà tằm tơ,
Cùng nhau dệt một đêm thơ,
Sông Thu hát khúc để thờ người trên,
Xin đừng lỗi hẹn, đừng quên,
Chuyện tình thật đẹp ở trên quê mình.