ĐÔNG NGUYÊN
- Tên thật: Nguyễn Đông
- Năm sinh : 1953
- Quê quán : Duy Trinh, Duy Xuyên, Quảng Nam
- Hiện ở tại : thành phố Hồ Chí Minh
- (những bài thơ giới thiệu ở đây đã có in trong “Thuyền Rồng Chúa Ngự” Nxb Văn học, năm 2009)
XIN ĐỐT
Xin đốt mặt trời trước khi đi ngủ
Trong mơ xưa đã hóa thật hết rói
Em là núi săn sàng phun thạch
Chấn động phương nào cũng dữ dội đời tôi
KÝ ỨC MẸ
Con chưa có lần về đúng tháng ba
Nghe tiếng chim xinh xang trên đầu cây Vang lụa
Có thế thời gian tàn úa
Nhưng hình hài Mẹ vẫn thế Mẹ ơi!
vẫn chiếc đèn vẫn chiếc áo tơi
Đèn cầu cho con đá mềm chân cứng
Chiếc áo tơi ngăn tầm mưa dữ
Ơn Người
Đã thành huyền thoại trước gian nan
…
Hòa bình
Gió mùa thu bà ru cháu ngủ
Bình dị đời thường câu hát ca dao
Con đang nơi xa đứng giữa từng cao
Tay phải vịn vào câu thơ thương nhớ
Thương Mẹ tuổi già bóng lỡ
Khuyết tròn cơm áo gió mưa về
Quê hương ơi thắm lụa đường quê
Mẹ trầm hương của con yêu quý
Mẹ như rừng bao la đại thế
Con xin quỳ xuống bên Người vì khao khát lời ru.
TÌNH QUÊ
Hai mươi bảy năm ta về quê cũ
Đèn vàng chong cung điện Sư Tử (*) vàng
Trăng mê ngủ sau nghìn năm góc tháp
Tiếng rừng khuya xô đuổi bóng điêu tàn
Giữa hùng tráng cánh chim mù khô gió
Gọi đồng xưa lưu trú bến sông Thu
Em tịnh khẩu hay ta về mới nói
Mây và sương chừng cũng nhẹ hoang vu
Khách hoài cảm lòng ta thì trăm mối
Đêm bâng khuâng nghe sóng vỗ cầu Chìm
Ai tạc bóng khắc lên thành rêu đá
Chuyện đời sau huyền thoại một đường chim
Ta hối tiếc sớm giong miền ngược xứ
Không cùng em từ xuân ấy tận cùng
Nên khuê các cũng tình lầm bến lở
Ngày trở về buông chén nợ trăng chung
Không còn nữa tóc xanh màu tơ liễu
Trắng ngang bờ hò hẹn Hàm Rồng ơi
Mà phải cứ chân phiêu linh đứng đợi
Nghiêng vai chờ phục hiện cánh sao rơi
Tàu ga cuối ta lẽ nào bến đỗ
Mộng đời trai còn bạt gót xuân trình
Dẫu có nát loài hoa trên triền vỡ
Chút hương trinh ta giữ lại quê mình.
(*)Cung điện của Diêm Vương. Ngày nay gọi là Kiệu Thượng ở Duy Xuyên, Quảng Nam
BA NĂM
Ba năm ừ đã ba năm
vẫn sênh phách nhịp ca tầm lơi lơi
Ba năm dưng dửng mưa trời
Em làm đổ quán nghiêng đời anh xiêu
Bàn chân ta dưới mưa chiều
Hạt rơi tung cả vào điều đa mang
Vai em cong gánh chợ làng
Bán dư mua thiếu rộn ràng mà vui
Ba năm trán chạm bùi ngùi
Trượt chân tiền kiếp giật lùi tỉnh mê
Có em từ lá xanh về
Thì ta đã buộc lời thề một hai...
Luồn tay vào khói sương phai
Tìm trong vô tưởng hình hài trăm năm...
MAI NGHỈ TẾT
Mai nghi Tết chắc em về xa lắm
Sẽ nỗi buồn chớm dậy trước xuân phai
Tia nắng ấm tràn lên hoa lụa nở
Và bắt đầu một nỗi nhớ chia hai
Tiễn em đi mà lòng nào có muốn
Hoa cúc vàng con bướm cũng vàng theo
Xuân chín độ ai tạ lời gửi gắm
Ai chân đèo mây nhẹ trắng sương reo
Mai nghỉ Tết chắc em về ngoài nớ
Có nhìn lên mây trắng đỉnh Sơn Trà
Thương con nước mù khơi chiều hai bận
Đề quen dần những ngày Tết đi xa.