Đông Yên

18/03/2014, 15:37
Chia sẻ cùng bạn bè
ĐÔNG YÊN
  • Tên thật: Trương Tấn Lực
  • Quê quán: Duy Trinh, Duy Xuyên, Quảng Nam
  • Hiện sống tại: Hoa Kỳ
  • Giáo sư, Tiến sĩ, Học giả kiêm Nhà thơ
 

 

 

KHOAI CHÓI


Nay tôi về đường thân quen hoa giấy
Những ngày xưa liệm ngủ đã lâu rồi
Mương nước nhỏ rặng sầu đông rủ bóng
Đường vô thôn khoai chói mọc ngang đầu

Thương thân phận những vồng khoai chói hẹp
Đi bên nhau và mở mắt nhìn đời
Bông khoai chói tím như hồn lũ trẻ
Nhòa theo chân cùng khói lửa chiến chinh
Màu nhung tím như đi vào thân phận
Màu mực năm xưa những bức thư tình
Cha mẹ tôi, những dây thang còm cõi
Hạnh phúc đàn con. Huyền thoại trên trời
Cha mẹ tôi những thanh cây làm chói
Cho đàn con bám lấy để mà leo

Vào những buổi trưa hè hừng hực nắng
Trốn mặt trời chúng tôi đến nương khoai
Chui xuống ngủ giữa hai vồng khoai chói
Đời bình yên như một giấc chiêm bao
Hoa tím còn không đường về thiên cổ
Hiện hữu đi lùi theo bước chân tôi

 

NHỮNG CON CHIM DÒNG DỌC


Cha mẹ sinh chúng tôi

Như sinh bầy dồng dộc

Gầy dựng thiên đường

Trên những lũy tre xanh

Chúng tôi hót để làm quên bão tố

Để làm quên khô hạn của ngày hè

Quên đói lạnh quên những ngày rét mướt

Quên đoạn đường ly loạn đã đi qua

Chúng tôi hót cho người còn nán lại
Mảnh đất này cát trắng với đồng khô
Tiếp tục sống như chẳng bao giờ chết
Đưa sao trời về lại với từng đêm

Chúng tôi hót thay tiếng diều trong gió
Thay con tàu xuôi ngược giữa đại dương
Thay thác chảy reo vui trên đầu núi

Tiếng Trường Sơn hòa với tiếng Thu Bồn
Và lúc đó chúng tôi loài nhạn trắng
Bay theo mây để hóa kiếp thành rồng
Bay theo sóng để đi về tiền sử
Theo dấu mặt trời nhìn mặt tiền nhân
Cho ánh sáng đi sâu vào tiềm thức
Để ngày mai mặt đất bớt âm thầm

 

ĐÀN KIẾN VÀ CHIM TU HÚ

 

Chúng tôi lớn như một đàn kiến nhỏ.

Biết lên rừng và biết xuống nương sâu
Nghe chim hót biết ngày vui sắp đến
Biết lối về khi nước lũ dâng cao
Không lên cây vào những ngày gió lớn
Biết về rừng khi đồng cạn ao khô
Biết phải ngủ những ngày đông rã ruột
Biết tìm trời khi nước đuổi lên cao

Hồn đơn giản như trái cây lồng mứt
Tuổi thơ đi theo những hạt bời lời
Nhớ tháng ba tiếng chim trời tu hú
Tháng năm đi theo lớp lá thông vàng
Hàng khuynh diệp thờ ơ trong nắng bạc
Rặng trâm bầu vẫn trầm mặc quanh năm
Con đường tối của rừng tre trường cũ
Áng mây chiều dâng nỗi nhớ lên cao

Thương ruộng lúa khi gần ngày vụ gặt
Thương đồng bằng ẩn bóng thảo nguyên xa
Mùi lúa chín như hương thơm sữa mẹ
Cánh đồng vàng ấp ủ những mầm xanh
ơi! Quảng Nam bao dặm dài thương nhớ
Phủ lên mình kỷ niệm bóng hình quê

 

CÂY TRÂM CẠNH DÒNG SÔNG


Trận bão lửa năm Thìn
Rồi những ngày thiếu gạo
Mới lên mười tôi đã phải lên non
Gom cho được hai đầu hai bó củi
vượt đồng bằng để về lại trước đêm.

Thương xứ Quảng như thương tình cha mẹ
Hạn vào hè và bão tố vào đông
Mùa gió bấc mưa phùn như dao cắt
Đợi xuân về không thấy bóng hoa mai
Mùa hạ đến Trường Sơn ngăn hết gió
Lửa than hồng nung cát đá dưới chân
Đất sinh sống không quá rìa nước mặn
Đêm đông về chiếu cói với giường tre
Tôi cùng bạn ngày lang thang khắp chốn
Lấy khí trời làm nước uống nuôi thân
Dùng cát bỏng như hành trang cuộc sống
Đưa bầu trời xuống thấp để cùng đi

Ngày sẽ ấm theo với mùa trâm chín
Tuổi thơ đi trong nước đỏ màu phèn
Hiện tại, tương lai nối bằng cầu khỉ
Gác chông chênh trên những trụ vai gầy

 

HAI BÓNG NGƯỜI TRÊN LƯNG ĐỒI

 

Đầu đời tôi là những cụm mây mù

Ba con chó nhà tôi đều bị giết

Báo hiệu cho tôi ... Cuộc chiến bắt đầu

Tôi theo cha đi cuối đất cùng trời
Đến tận biên thùy không gian bỏ trống
Của rừng thiêng, sông núi cấm, thảo nguyên
Của khói lửa cháy trong từng giấc ngủ
Hạn hán cháy trời. Bão lũ mênh mông
Cũng từ đó cuộc đời như thần thoại
Tôi theo cha. Hai chiếc bóng trên đồi
Hai chiếc bóng cứ đi về vô tận
Nhìn sao hôm và nhìn dải ngân hà
Nhìn sao chổi băng trong trời mà bước
Bom đạn ngày ngày rãi dưới bàn chân

Rồi từ đó. Chúng tôi vào hiện hữu
Với hành trang là nỗi nhớ Thu Bồn
Thương tơ lụa Duy Xuyên yêu xứ Quảng
Công đức thánh hiền bừng sáng địa linh

 

 


Trang 1 / 3 1 2 3 »