HỒ THANH NGỌC
Tên thật: Hồ Thanh Ngọc
Năm sinh : 1938 - Năm mất: 2007
Quê quán : Duy Trinh, Duy Xuyên, Quảng Nam
Cư trú và mất: Tại Thành Phố Hồ Chí Minh
(những bài thơ giới thiệu ở đây đã có in trong “Thuyền Rồng Chúa Ngự”, Nxb
Văn học, năm 2009)
MẸ
Đêm mùa đông con nhớ thương về mẹ
Đời gieo neo bên hữu ngạn Thu Bồn
Chừ tuổi mẹ vào buổi hoàng hôn
Thương nhớ quá nhưng chưa về thăm được
Thương nhớ mẹ tảo tần buổi trước
Qua đắng cay gian khổ giữa quê hương
Cây cau bụi chuối mảnh vườn
Là dáng quê liền cuộc đời cùa mẹ
Chiến tranh đã cướp đi những mảnh đời son trẻ
Để hòa bình mẹ thiếu những đứa con
Mẹ là tấm lòng son
Là chiếc đòn gánh - gánh hai đầu Nam Bắc
Mối tương giao giữa ba miền thắt chặt
Để hôm nay đất nước có hòa bình
Mẹ ơi
Nơi quê mình đã sáng ánh bình minh
Kìa sông Thu rộn ràng thuyền xa bến đợi
Những công trình đang vươn cao đổi mới
Và mọi nhà có khúc hát buổi đoàn viên.
BÂNG KHUÂNG QUA TRƯỜNG CŨ
Bâng khuâng rớt hạt mưa chiểu
Sân trường gió lộng - cánh diều - phượng rơi
Chiểu loang tím cả khung trời
Sợi thương sợi nhớ rối bời tóc ai
Sợi buồn phủ kín bờ vai
Theo cùng năm tháng đường dài dấu xưa
Bao năm phượng đã sang mùa
Trường xưa lớp cũ gió đùa cợt sương
Cố nhân ơi mấy tà dương
Dáng ai cứ để tiếc thương u hoài
Đất trời khi nắng khi mưa
Riềng ta nỗi nhớ sớm trưa ơ hờ
Đành gom kỷ niệm vào thơ
Đốt thành mây trắng bên bờ tiếc thương.
TRĂM NHỚ NGÀN THƯƠNG
Nước sông Thu thấm vào mát dạ
Nghe đậm đà gốc rạ rễ dâu
Xa quê hương dẫu sống nơi đâu
Canh cánh bên lòng quê cha đất tổ
Đậm bát chè tươi hương thơm vỏ dẽ
Bên bếp lửa hồng ấm áp buối đêm đông
Nhớ không em tuổi thơ ta lội xuống đồng
Tát nước mò cua hái rau bắt cá
Buổi cơm chiểu cá kho thơm thơm mùi sà
Nghe ngọt ngào dòng sữa mẹ quê hương
Cây bưởi nhà em ngọt lịm mía đường
Quê ta đó màu xanh biêng biếc
Dầu thiên tai vô cùng ác liệt
Lâu không về thành trăm nhớ ngàn thương.
LỠ CHUYÊN ĐÒ CHIỀU
Thu về trong nắng lưa thưa
Vương trong nỗi nhớ gió lùa qua song
Chiểu buồn chân bước phân vân
Qua mùa nắng hạ chiều buông gió ngàn
Không gian từng cặp cánh chuồn
Mênh mang chiều tím đường truông đá dừng
Suối reo nước chảy xa nguồn
Mang theo nỗi nhớ nỗi buồn vu vơ
Ta ngồi đặt bút làm thơ
Cánh diều nắng mỏng chơ vơ giữa trời
Đò chiểu lỡ chuyến đò ơi
Bây giờ ngồi lặng bên đời nhớ thương.
THẮP SÁNG NIỀM TIN
Năm Mậu Thân một buổi mai nắng hạ
Qua năm tháng giờ đây còn rõ quá
Màu áo xanh và nón vải tai bèo
Từng đoàn quân cứ nối tiếp nhau theo
Dáng hùng vĩ như những đoàn kỵ mã
Đường hành quân gập ghềnh bao sỏi đá
Các anh về với nhiệm vụ vinh quang
Giải phóng thành đô giải phóng xóm làng
Vào sào huyệt cùa một bầy quỷ dữ
Một chiến công đã ghi vào lịch sử
Ở nơi đây thể hiện tấm chân tình
Người các miền đã về đây chung sống
Bắc - Trung - Nam cùng chung một nòi giống
Yêu quê hương căm ghét lũ bạo tàn
Phường dệt Bảy Hiền lối nhỏ các anh sang
Máu đã đổ thẩm sâu vào lòng đất
Dẫu quân thù ngày đêm vây chặt
Miếu vô danh lịch sử được dựng thờ
Khói trầm hương quyện với những đường tơ
Vải lụa mát của người dân xứ Quảng
Tuy đơn sơ và có phần mộc mạc
Nhưng mấy mươi năm miếu được giữ gìn
Giữ miếu thờ như giữ một niềm tin
Các anh chết nhưng muôn đời vẫn sống
Nghe âm vang như bao lời cổ động
Mừng Sài Gòn thành phố ba trăm năm
Xây dựng trùng tu nơi các anh nằm
Màu vôi trắng như lòng anh trong trắng
Chiến công các anh chiến công thầm lặng
Để muôn đời Tô quôc ghi công.