HỒ THẤU
- Tên thật: Hồ Thấu
- Bút danh: Huyền Thông
- Năm sinh : 1918 - Mất năm: 1949
- Quê quán : Duy Trinh, Duy Xuyên, Quảng Nam
- Liệt sĩ, Huân chương độc lập hạng 2
- (những bài thơ giới thiệu ở đây đã có in trong “Thuyền Rồng Chúa Ngự”, Nxb Văn học, năm 2009)
NHỚ ĐƯỜNG
Nắng reo ta nhớ đường xa
Nhớ đàn bướm trắng nhớ hoa ven rừng
Đường đi sông núi không ngừng
Lưng đèo gió thổi đò dừng bóng trưa
Quán ai bát nước chiều mưa
Lỡ làng tâm sự chuyện xưa ngại ngùng
Hoàng hôn núi chất trùng trùng
Chân xao suối lạnh ven rừng hát vang
Mai sương gió lặng núi ngàn
Đầu non nắng hé ánh vàng đổ tuôn
Hàn huyên câu chuyện đầu truông
Can trường chinh chiến chim muông động lòng
Đường rừng đôi lứa song song
Tiếng cười hòa ánh nắng hồng reo ca
Đường rừng dần trải mù xa
Chân đèo giấc trở canh gà... chuyện vui
Ai đi những sớm mai tươi
Từng đoàn tắm nắng sáng ngời chí trai
Ai đi sứ mệnh nặng vai
Lòng vui nhiệm vụ chẳng nài gian lao
Nằm đây ta nhớ thao thao...
Nhớ sông nhớ núi rạt rào bốn phương
Bao giờ gió mới gặp hương
Trời xanh chăn rộng... dặm trường thênh thênh.
1947
GỬI KỲ1
Kỳ ơi, ta chết rồi đây
Huyệt chờ trên nội kiếp này phụ nhau
Tiệc vui tóc vẫn xanh đầu
Ga đời còn mấy chuyến tàu nhạt hương
Nhưng thôi ta chết giữa đường
Dưới trên mặt đất sầu thương cũng rồi
Chiến trường ai khóc chia phôi
Khải hoàn ai nhắc đến người hôm qua
Chừ đây ôn lại đời ta
Một đời trong trắng như hoa giữa đồng
Ái ân chưa vướng tấc lòng
Bạc tiền chưa bẩn túi không bao giờ
Trong đời chỉ đẹp và thơ
Yêu đời dù đến ngẩn ngơ cũng đành
Mắt say hớp mảnh trời xanh
Miệng say uống ngợp gió lành bốn phương
Phút giây hút trọn nhụy hương
Tơ trầm xưa trước Nghê thường mai sau
Thấy đời còn quặn khổ đau
Mắt xanh xàu héo những màu đục nhơ
Lên đường như đứa trẻ thơ
Kể gì gian khổ bụi bờ chông gai
Một lòng tin chắc tương lai
Trời xanh thơ đẹp không ai riêng mình
Kỳ ơi chim hót rất thanh
Khi đời thiếp giấc gió nhành im hơi
Mình ta lặng ngắm mảnh trời
Sao khuya thỏ thẻ trao lời đêm thâu
Với đời ta chết từ lâu
Với ta đời vẫn một màu tươi son
Nằm đây thân đã héo mòn
Miếu con là mộ giường con là hòm
Mắt đời ngưỡng cửa hoàng hôn
Trông đây người chết tỉnh hồn hồi sinh
Đêm tàn dậy ánh bình minh
Trồng ra trời đất thấy mình còn đây
Ớ cùng hoa bướm cỏ cây
Trần gian chưa trọn một ngày thảnh thênh
Mai tươi rộn bước đời lên
Chiều về bóng mát gió hiền trái sây
Chiều lui vàng đổ xuống ngày
Tưng bừng khắp nẻo đời say bóng đời
Đêm về nghe nhạc lên khơi
Quanh ta ngả trúc ngỏ lời ca vang
Hồn ru theo bước nhịp nhàng
Ta nằm thiếp giữa lên lang biển tình
Giấc nồng lúc tỉnh khuya thanh
Nghe đời vời vợi chân thành đường đi
Triều lên bốn bể uy nghi
Đồng bào đang diệt tà phi bạo cường
Bạn thân đều đã lên đường
Anh em những quyết lấy xương quân thù
Ngày mai rồi hết âm u
Quanh ta lửa hận mịt mù cháy lên
Cháy lên cho vỡ màn đêm
Cho trong mắt ngọc cho êm nhạc huyền
Cháy lên cho sạch ưu phiền
Cho đời tươi sáng cho duyên đượm đà
Cháy lên cho nở ngàn hoa
Cho người xứ xứ kết hòa lòng thương
Cháy lên cho khắp mười phương
Mắt soi vũ trụ mở đường vô biên
Cháy lên cho khắp thiên nhiên
Đời say trái ngọt mắt huyền suối trong
Cõi trần mở hội mênh mông
Một vần thơ đẹp xuôi dòng thời gian
Kỳ ơi chừ nhớ vô vàn
Nói gì với bạn cho tàn đêm thâu
Mắt ta khô lệ từ lâu
Mà lòng vẫn thấy tủi sầu nhân gian
Chết đi như khách qua đường
Ôm đầy hoa lá giàu sang xuống mồ
Đời lên theo nẻo đẹp thơ
Ra đi chỉ tiếc cuộc cờ thiếu tay
Trên đường vẫn bước mơ say
Ta vừa thức giấc sáng đầy bình minh
Kỳ ơi chừ bạn với mình
Nói gì thêm nữa mối tình chứa chan
Biết nhau duyên đã muộn màng
Tri âm chưa mấy vội vàng chia ly
Thơ ta Kỳ hãy ngâm đi
Tơ trầm còn đó giọt tỳ ánh trăng.
1948
1 Bài thơ này viết theo ghi chép cùa bà Hồ Thị Thuân, em gái ông Hồ Thấu (ST).
XA TRÔNG
Gió vàng thổi rốc bụi hồng tung
Chiến sỹ bao nhiêu biển dặm trường
Từ độ mai tàn nay cúc nở
Mỏi mòn chinh phụ mắt xa trông
1941