HỒ TUẤN NHÃ
- Tên thật: Hồ Tuấn Nhã
- Quê quán: Duy Trinh, Duy Xuyên, Quảng Nam
- Hiện tại ở: Hoa Kỳ
ĐƯỜNG TRE NGÕ TRÚC
Anh dắt em qua đường tre ngõ trúc
Như tìm về nguồn cội trống đồng xưa
Em hỏi anh những chùm hoa văn lạ
Trổ trên từng hoa lá gió đong đưa
Anh dắt em qua đường tre ngõ trúc
Con dế mèn dưới cỏ hát rong chơi
Những cành biếc run run chuyền nhựa sớm
Chân ta nghe nhú rễ hút mạch đời
Ta ngồi xuống giữa vườn hồng chim hát
Nghe ca dao bay tự cảo thơm về
Con diều ẩy trài lòng cho mây nước
Véo von ru xa vắng đắm hồn quê
Tóc em bay thơm hương đồng cỏ nội
Nón em chia chút mát vùng trời nào
Trên đường về dưới cành tre bóng trúc
Thấy phượng rồng lượn giỡn mái đình cao
Ta có cả một trời ta khôn lớn
Những canh gà thao thức ngọn cau đưa
Có tiếng ê a vỡ lòng em bé
Ơi ta nghe thương chi lạ ngày xưa
Và ta nghe tiếng mẹ ru ta ngủ
Trên dây nôi rung gió núi sông về
Chưa mặc áo qua khỏi đầu một thuở
Làm sao quên những ngõ trúc đường tre?
MẸ DẮT CON VỀ THĂM QUÊ
Mẹ về thăm lại xóm làng
Vườn rau ao cá nhẹ nhàng hiện ra
Bấy lâu trăn trở sơn hà
Làm sao quên được nếp nhà chân quê
Con đi theo mẹ con về
Con nghe cha nhắn tình quê mặn nồng
Bấy lâu Tổ quốc trong lòng
Bây giờ mới hiện núi sông cận kể
Con đi theo mẹ con về
Mẹ thương cho hết tình quê của người.
TIỄN MẸ HỔI HƯƠNG
Mẹ về giữa một quê hương
Buồng cau mẹ hái rẫy nương mẹ trồng
Mẹ về có cả núi sông
Ngát lòng cỏ nội hương đồng đã quen
Chia tay một sớm nỗi niềm
Mẹ về con ở: đứt, liền nước mây
Mẹ về con ở lại đây
Chân quen đất lạ đời say tình hờ
Gửi hương sông núi đôi bờ
Sông quê bóng mẹ - núi người con trông...
NỖI NIỀM QUÊ
Những buổi ta ngồi thèm rau muống
Nhớ canh chua cá lóc, bún bò
Hoặc tô mì Quảng trong quán lá
Em chào nguyên chất giọng quê hương
Những buổi ta ngồi nghe nhịp võng
Chập chờn trong giấc ngủ ca dao
Đặc quánh chất hương đồng cỏ nội
Gió bờ tre thổi tự cổ tích nào
Ta nghe cả gió Trường Sơn lại
Ru mây mau lớn giỡn cánh diều
Nâng bỗng hồn con trâu nghe sáo
Vi vu cao ngất giữa tầng chiều
Là những buổi chiều tha thiết nhất
Mất nửa linh hồn tận cõi quê
Một nửa còn với đời gió bụi
Biệt xứ lưu vong mỏi ngày về
Ta gõ mà ca câu nhạc rốc
Mười ngón tay lại vướng dây bầu
Ta thấy cá hồi mùa đẻ trứng
Rào rào về cội ngược dòng sâu
Là những buổi chiều mây viễn xứ
Rụng trời trong đáy cốc Xuân Thu
Người trong thiên hạ đi đâu mất
Bỏ mặc mình ta nghe thông ru
Ta cần tiếng tỳ-bà trôi nổi
Trên bến Tầm Dương một đêm xưa
Trên cánh tay mềm em rượu đổ
Dìu ta về cội nắng nguồn mưa
Ta sẽ ngủ trên miền yêu dấu
Quê hay em cũng là cõi về
Và khi ta đuối trời ly khách
Nghe mẹ chờ ta sau lũy tre...
NHỚ CÂY TRÚC QUÊ
Ta đem cây trúc Đông phương
Về trồng ở chỗ nắng sương quê người
Năm năm tháng tháng ngày ngày
Ca dao không thấy về lay lắt cành
Tìm đâu gió trúc trăng mành
Cho em khuya sớm để dành giấc mơ
Buồn đem cây trúc vào thơ
Cho cành kẽo kẹt bên bờ chim kêu
Chiều chiều nhớ mẹ chiều chiều...
Thương cây trúc đứng nghe diều nì non
Trúc ơi, ta ngát tâm hồn
Lòng ta bóng trúc ai buồn hơn ai?
Biết còn gặp trúc một mai
E dâu biển xóa mờ phai cõi đời.