LÊ ĐÀO
- Tên thật: Lê Đào
- Năm sinh : 1926
- Quê quán : Duy Trinh, Duy Xuyên, Quảng Nam
- Hiện ở tại: thành phố Đà Nẵng
DUY TRINH - MỘT THỜI ĐỂ NHỚ
Chiêm Sơn ơi! Hỡi chùa vua, lăng mộ
Đoàn Quý Phi - tiếng hát vút tầng cao
Đông Yên lụa tơ kén rực vàng sao
Trời rải nắng Phú Bông dòn tiếng cửi
Thi Lai hát, chợ Hàng vui mở hội
Gốc "cây đa" tơ lụa vạn ân tình
Nay quyện thành da thịt Duy Trinh
Đẹp duyên mới thấm sâu vào ký ức!
"Chùa Lầu ” đó, nhìn đời lên rạo rực
Bến Tú Ba, “Đò Gặp ” cũng xôn xao
Trường “Tân Tân” đổi mới tự ngày nào
Người khởi xướng mãi đi vào tâm khảm
Sân bóng Trà Thi một thời trải thảm
Bàn chân vàng vờn luyện dưới trời trong
Nghe không em tiếng nói tự đáy lòng
Trẻ lên mười hỏi quê xưa... xứ lụa!
Thôn làng mình sớm đi theo tiếng gọi
Cờ búa liềm ấp ủ giữa lòng dân
Năm “ba mươi” dưới xiềng xích tối tăm
Chi bộ Đảng mở đường gieo lẽ sống!
Kỷ niệm khó quên một thời thơ ấu!
Duy Trinh ơi! Hỡi bóng hồng yêu dấu
Con suối tình dòng nước hãy còn trong?
Bãi cát xưa em ngồi đón trăng rằm
Nay lấy chồng... ai bồi hồi... thấu hiểu!
Đường đi “Cầu Chìm”, lối qua Trà Kiệu
Ngợp ga tàu hàng lụa chuyển vào Nam
Em ươm tơ vui kể chuyện con tằm
Chị dệt chỉ vàng, anh đan sợi trắng
Lóm đóm chiều rặng dâu xanh sưởi nắng
Dòng sông êm vang vọng hát đưa đò!
Quê hương mình cuộc sổng ẩm no
Sao cứ nhớ đâu đây hình bóng ấy
Nước lặng mây vờn... bồn chồn sóng dậy
Nghe tâm tình xao động mãi trong tim!
TIẾNG ĐÀN
Ta nghe đậm đặc tiếng đàn
Dát thêm cho mỏng... tiếng càng vang xa...
Cho thêm mềm mại lời ca
Cho dài chén tạc... cho ngà ngà say!
Tiếng đàn còn vọng trên cây
Nghe cao hơn sáo, nghe gầy hơn tranh
Tiếng đàn gợi nhớ ngày xanh
Ngồi trên thuyền mộng... tròng trành gió hiu
Nghe trưa gửi nắng vào chiều
Nghe hoàng hôn thả cánh diều về đêm...
Hãy thôi, đừng rót gì thêm
Anh chưa cạn chén... mà em... sụt sùi
Khi vui tiếng nhạc cùng vui
Khi buồn đàn cũng ngậm ngùi buồn theo!
CHIỀU TÂY
Chiều đi về phía cuối trời
Mây giăng đỉnh bạc, sóng dồi rừng xanh
Sao đêm lốm đốm đầu cành
Trăng vào xóm núi uống vành môi cong
Bậc thang ruộng lúa xanh rờn
Cây lim cành quế chập chờn cánh chim
(Con đường chảy thẳng vào tim)
Để cho cái chữ đi tìm lòng dân
Điện quay đêm tối sáng dần
Nhịp nhàng khung cửi, đẹp vầng khăn hoa
Nhà sàn vót nhọn tiếng ca
Bé vui mài giọng o a ghép vần
Bao đời Kinh Thượng quen thân
Củ khoai hạt muối chẳng cần đắn đo
Gỗ, trầm bạn gửi về cho
Nghìn năm sóng gió, con đò không chao!
Dù không có biển dạt dào
vẫn giàu đất rộng, trời cao, tình đầy.
MẸ
Là niềm khát vọng tự do
Một nhà giáo lớn, một pho sách dày
Roi mềm, nữ tướng ra tay
Kỷ cương khuôn phép đắp xây phước nhà
Tảo tần một nẻo gần xa
Dịu hiền ngất tỏa hương hoa nội đồng
Cái vui khéo nhịn cho chồng
Cái buồn giữ kín trong lòng ai hay
Cái đau chồng chất tháng ngày
Mắt sâu nhìn tận đắng cay cuộc đời
Cho con dáng đứng làm người
Dành cho riêng mẹ trọn đời hy sinh
Điểm tô tổ ấm gia đình
Công dung ngôn hạnh viết thành bài ca
Việc làng, việc nước thăng hoa
Đi ra cao tóc về nhà sáng tâm
Những là đo đếm đong cân
Không qua mắt mẹ chẳng cần hỏi tra
Mẹ còn làm đẹp cho cha
Nếu không có mẹ chắc là cha đau!
Phận con dù tận kiếp sau
Nguyện xin thờ mẹ... đượm màu hiếu trung.
VỀ
Chiến tranh kết thúc anh về
Cái vui theo gót ngồi kề bên anh
Em nghe ấm ngọn gió lành
Thổi bay cái rét nhà tranh vắng chồng
Giọt mừng rơi giữa dòng sông
Cái thương cất giữ... đã ròng ngày đêm
Cái mừng nhẹ gánh - mừng thêm
Như trao tất cả êm đềm cho anh!
Ai làm cho hết chiến tranh
Cho giàu hy vọng, cho xanh cuộc đời
Tuổi xuân còn đọng trên môi
Nhìn sao trên mũ sáng ngời chiến công
Bao nhiêu vợ trẻ chờ chồng
Anh về xẻ núi đào sông... xây đời!