MAI CƯƠNG
- Tên thật: Mai Văn Cương
- Bút hiệu: Mai Cương
- Quê quán : Duy Trinh, Duy Xuyên, Quảng Nam
- Hiện ở tại : thành phố Đà Nẵng
- (những bài thơ giới thiệu ở đây đã có in trong “Thuyền Rồng Chúa Ngự”, Nxb Văn học, năm 2009)
EM –HẰNG
‘Người ta họ gọi chị Hằng
Ta không gọi chị gọi bằng em thôi
Con thuyền lơ lửng giữa trời
Một vầng trăng khuyết mỉm cười cùng ta
Tuổi em mười bốn mười ba
Mười lăm mười sáu hồn ta dạt dào
Nhìn lên em ở trên cao
Nhìn xuống em lặn đáy ao đêm rằm
Tối về vừa đặt lưng nằm
Em len cửa sổ vào thăm ta rồi
Suốt đêm ám ảnh nụ cười
Sáng ra em ở đâu rồi Hằng ơi
HẠT NẮNG
Đẹp thay cái buổi bình minh
Sáng ra hạt nắng lung linh trước nhà
Giọt sương còn đọng đêm qua
Ta trông hạt nắng như là kim cương
Em ơi! Hạt nắng dễ thương
Nắng lên ấm cả một vườn thơ ca
Nắng trong khóm lá bay ra
Nắng in trên vách như hoa chập chờn
Nắng vào đôi mắt đẹp hơn
Cho ta thấy hạt dỗi hờn trong veo
Em đi hạt nắng đi theo
Bóng em đi trước ngoằn ngoèo bóng em
Hạt bay đậu mái tóc mềm
Hạt hôn lên má, má em ửng hồng
Một tràng hạt nắng trên không
Hạt rơi xuống nước dòng sông sáng ngời
Con chim bay bổng giữa trời
Uống từng hạt nắng thành lời véo von
Ru em giấc ngủ cho ngon
Mắt ta hạt nắng khuyên tròn áo em
GỢI NHỚ DUY TRINH
Duy Trinh ơi!
Ta đã mến yêu người
Nơi ta đã sinh ra
Và nơi ta đã sống...
Ta nhớ ngày xưa
Mẹ thường cho ta ăn nhộng
Mỗi lần về quê ngoại Đông Yên
Xứ Thi Lai tơ lụa một miền
Có cái Chợ Hàng bán mua tấp nập
Quê nội đó...
Có gốc đa ta nấp
Những buổi học về trời nắng chói chang
Có cây thị cao cho quả chín vàng
Ta đã nhớ thơm lừng một thuở
Ta đã nhớ...
Đến nay ta còn nhớ
Những tên làng tên xóm hãy còn đây
Xóm Tân Lân giặc đã biến nơi này
Thành khu dồn bắt dân theo chúng
Cái xóm Vạn Bùn
Hình như xóm trũng
Ở bên tê Đò Gặp cách rời
Đây xóm nghèo
Hầm bí mật nơi nơi
Đã nuôi giấu cách mạng
Một thời chống Mỹ
Xóm Chùa Lầu
Làng Phú Bông yêu quý
Có bạn bè ta cùng học ở Tân Tân
Cái mái trường xưa rộn tiếng đánh vần
Ta nghe cả tiếng rì rào dệt cửi
Tiếng thoi đưa từ làng trên xóm dưới
Nghe vui tai trong cảnh thái bình
Ta nhớ cái con đường mòn
Cái lối nhỏ xinh xinh
Như đang dẫn ta về bao kỷ niệm
Ta nhớ cả trò chơi trốn kiếm
Cái trò chơi u đuổi những đêm trăng
Để giờ đây...
Ta lại hiểu thêm rằng
Ta yêu quê hương từ những điều đơn giản nhất.