Ở TRỌ TRẦN GIAN
Làm người ở trọ trần gian
Nên trăm năm cuộc phong trần nợ duyên
Dốc lòng ta sống hồn nhiên
Em gieo chi phải truân chuyên phận đời
Ta về trống vắng đơn côi
Còn đâu môi thắm nụ cười cũ xưa
Tàn đông chiều lạnh cuối mùa
Vàng quên như cuộc bông đùa mà thôi
Ta người ở trọ trên đời
Nên đành chấp nhận ngàn lời bể dâu
Tóc kia dẫu đổi thay màu
Còn nghe nặng nhẹ nỗi đau tháng ngày
Nắng mưa dội xuống vai gầy
Nhân sinh kim cổ, đông tây luân hồi
Ta người ở trọ trên đời
Mai kia ai sẽ về trời cùng ta./.
05/2014
LINH THY - ĐOÀN CÔNG TIẾN