CHỜ TRÔNG
Bao đêm trăng sáng lững lờ
Thông xanh gióng ngọn đón chờ tin ai
Mắt xanh ngày tháng lần phai
Càng trông mong mãi càng dài nắng mưa
Giờ đây lỡ sớm lỡ trưa
Là năm tháng thẹn. Là thưa thớt tình
Lời nguyền nguyện ước đinh ninh
Nước non non nước bình minh được mùa
Đời tôi là khúc giao thừa
Nửa nay ngơ ngác. Nửa xưa đợi chờ
Giật mình gió thoảng cơn mơ
Quê hương chung thủy đợi chờ nhớ thương
Thu về thêm nỗi vấn vương
Như yêu còn hẹn. Như thương còn chờ
Bao đêm trăng sáng lững lờ
Thông xanh gióng ngọn đón chờ tin ai
Quảng Nam 1954 - Sài Gòn 1956
BÂY GIỜ LÀ ĐÂY
Hồn quê thao thức đôi bờ
Âm vang mạch đất ngóng chờ đợi ai
Một dòng nước chảy chia hai
Câu hò điệu lý dặm dài xót xa
Đêm đêm chớp lạch Sơn Trà
Mòm con mắt đợi người xa chưa về
Đá Dừng Hòn Kẽm tình quê
Sông Thu mãi trọn lời thề nước non
Lời ru “nước chảy đá mòn”
Tao nôi lệch bóng mãi còn chờ ai
Thông xanh gióng ngọn đêm dài
Trăng non se lạnh đôi vai Núi Thành
Xuân về rợp bóng mây xanh
Băng qua chinh chiến dệt thành giấc mơ
Hợp long nguyện ước đôi bờ
Đoàn viên mộng tưởng bây giờ là đây
Sài Gòn mùa xuân 1975
VỀ THĂM QUÊ
Kính tặng Đông Yên, quê tôi
Chỗ nhà tôi nay đã hóa nên đồng
Nhỏ hẹp sao mà cảm thấy mênh mông
Kênh thủy lợi nước sông Thu về tưới
Xanh bắp, khoai. Xanh nỗi nhớ đời mình
Có lẽ nơi này
Xưa mẹ ngồi ươm tơ, dệt lụa
Mịt tối trời mới thổi lửa nấu cơm
Có lẽ nơi đây
Cha tôi xưa trồng hoa, chơi kiểng
Cây dành dành giờ đã quy tiên
Nhà ngoại, nội đã nhiều phen thay đổi
Cây đa, đình làng giờ cũng đi đâu
Đang hồi tưởng với bao điều chưa rõ
Đất dưới chân nhắc cỏ nói giùm tôi
Kìa giếng đá của một thời nhỏ dại
Nối dây leo chằm lá mít làm gàu
Múc nước tắm con dế mèn mới lớn
Lượm lá dâu giấu mẹ lén ra vườn
Nuôi dế lớn vui đến trường hội đá
Quên học bài lá chuối viết que tre
Nghe cỏ nói như lời xưa vọng lại
Tôi cúi hôn nhè nhẹ đất quê nhà
Nghe hơi ấm từ bàn chân của mẹ
Mòn đường quê lo sớm tối tảo tần
Nghe tiếng nhạc của cha vừa xáo động
Trong sương đêm đánh võng những canh gà
Đồng xanh quá đâu nền nhà thuở nhỏ
Con kênh thì thầm chảy giữa hồn tôi
Bỡ ngỡ quê hương sau thời chiến trận
Tôi trở về tóc bạc điểm chân mây!
Quảng Nam, 27-3-2000
HỒN QUÊ LỠ HẸN
Chín thương mười đợi nắng mưa
Mòn con mắt cửa ta chưa gặp mình
Cù Lao Chàm sáng bình minh
Chờ ai Cửa Đợi lung linh ước nguyền
Thu Bồn - Hoài Phố kết duyên
Mùa xuân đi gọi thiên nhiên trở về
Em còn bận bịu tình quê
Đường cong phố cổ rong rêu nguyện thề
Giật mình bóng trúc đường quê
Cắt ngang nẻo nhớ bộn bề nẻo thương
Chùa Cầu em có dâng hương
Hồn quê lữ thứ thêm vương vấn lòng
Cầm bằng phận số long đong
Câu thơ chết khát mãi mong ngày về
Nhịp đời nửa tỉnh nửa mê
Nửa lo viễn xứ. Nửa quê hương chờ
VỀ ĐI EM
Về đi em
Nấu bánh chưng bánh tét
Thổi lửa phập phù bằng ống tre khô
Dưới bầu trời xanh sân vườn nhà ngoại
Lửa liếm nồi trên ông táo đá ong
Em còn nhớ
Hàng rào chè tàu mình chơi trốn kiếm
Con chó vàng cũng chạy tới chạy lui
Chim chìa vôi chuyển cành cây vui hót
Lũ kiến vàng đưa đám mảnh lá tươi
Con bướm tưởng bóng mình trôi hoa cúc
Mặt trời cười hòa trái đất cùng vui
Chiếc bàn thiên ngập nắng xuân ấm áp
Cuộn khói nhang rồng thơm ngát mùa xuân
Anh nhớ em
Tối nào cũng là đêm ba mươi tết
Tục lệ giao thừa cội rễ Hùng vương
Mẹ ngồi ngắm cơi trầu cau mới hái
Cha tươi cười râu bạc tóc ông tiên
Cùng mùa xuân vui đầu năm đoán quẻ
Câu thơ Kiều đều hết thảy linh thiêng
Quẻ lành dữ từ tâm mình mà có
Độ lượng hiền lành nhân nghĩa mà ra
Em về đi
Nửa mảnh trăng vàng xưa anh lưu ép
Sách úa vàng còn lóng ngóng chờ em
Màu thời gian rụng bên thềm tơ lụa
Cổ tích ngàn năm vui đón giao thừa
Nắng vàng rây đường mòn quê bóng trúc
Con gà vàng cục tác bới cây rơm
Qua chiến tranh cây đa làng hồi sức
Chép sử quê hương thần thánh dân lành
Về đi em! Về đi em!
Nhà đơn sơ khói lam chiều nhẹ tỏa
Gốc mai già thoáng trải sắc vàng mơ
Xuân vui lướt trên tầng cao cuộc sống
Văn hóa xóm làng đầm ấm quê hương
GIỌNG QUÊ NHÀ
Tôi đi với
Thời gian và nắng gió
Gần hết đời
Chưa rõ tuổi bao nhiêu
Hỏi đến tên quê có khi dễ nhớ
Hơn chính tên mình từ thuở mới sinh
vẫn hoàng hôn và bình minh trời đất
Dẫu ở mô cũng nói tiếng quê mình
Dễ nhận ra dù lên nguồn xuống biển
Cái giọng thân thương xứ Quảng thật tình
Tia chớp lửa nhưng than hồng không nóng
Cải ra trò nhưng đầm thắm hiểu nhau
Thấm cái lạnh của những ngày rét mướt
Nên hiểu nhiều nóng bức cháy thịt da
Dẫu đi mô
Quê nhà tôi vẫn nhớ
Nhưng chưa về
Bận kiếm chữ tìm cơm
Cánh cò trắng tha cộng rơm cuối vụ
Thương quê mình hạn lũ cứ hằng năm
HỒN QUÊ TÔI
Dòng Thu Bồn
Linh hồn xứ Quảng
Núi Chúa linh
Tháp bút vươn trời
Trang sách mở Đá Dừng - Hòn Kẽm
Địa linh nuôi chí lớn gan bền
Biển dâu xanh có lần bắt gặp
Ánh hào quang thắp sáng làng nghề
Nắng ban mai rực hồng bủa kén
Thoi nhịp nhàng tình thắm duyên quê
Điệu hò khoan hồn văn hồn võ
Khúc bài chòi sáng tỏ nhân sinh
Giọng nói chắc Trường Sơn hiểm trở
Bước chân dồn sóng cả đại dương
Hồn quê tôi
Tình thương của mẹ
Cánh cò bay
Không mỏi cánh bay
Vượt gian khổ những ngày ly loạn
Xây quê hương đạo nghĩa làm người