VẠN LỘC
- Tên thật: Vũ Thị Hội
- Bút hiệu: Vạn Lộc
- Quê quán : Duy Trinh, Duy Xuyên, Quảng Nam
- Hiện ở tại : thành phố Đà Nẵng
- (những bài thơ giới thiệu ở đây đã có in trong “Thuyền Rồng Chúa Ngự”, Nxb Văn học, năm 2009)
QUÊ MẸ
Xin gửi vào đây một chút tình
Nhớ về quê mẹ đất Duy Trinh
Trải bao năm tháng dù xa cách
vẫn sáng trong tim những bóng hình…
NHỚ QUÊ
Xa quê xuôi ngược bao ngày
Về thăm làng cũ nghe say đắm lòng
Xưa Đò Gặp nối Phú Bông
Chừ xa vắng bãi lấp dòng sông xưa
Còn đâu bến hẹn sớm trưa
Còn đâu lắt lẻo đò đưa hẹn chờ
Còn đâu phảng phất hương thơ
Còn đâu tà áo lượn lờ bên thôn
Mái chèo gợn sóng Thu Bồn
Ngàn dâu xanh tận Chiêm Sơn bạt ngàn
Đông Yên đẹp kén tơ vàng
Tơ em vương vấn cho chàng vấn vương
Đậm đà tình cảm quê hương
Bờ tre, ruộng lúa yêu thương suốt đời
Thi Lai, Hù Mật quê ơi!
Làm sao quên được một thời có nhau!
LÒNG MẸ
Mẹ ơi!
Con càng khôn lớn bao nhiêu
Lòng càng mang nặng tình yêu mẹ hiền Trọn đời vất vả, ưu phiền
Chắt chiu bát gạo, đồng tiền nuôi con
Hy sinh từng giấc ngủ ngon
Mỗi ngày mẹ một hao mòn xác thân
Nắng mưa buôn bán tảo tần
Trèo non lội suối chợ gần, chợ xa
Lên đèn mẹ mới về nhà
Tiền xe dành để mua quà cho con
Sông ra biển lớn nhớ nguồn
Làm sao đền đáp công ơn mẹ hiền!
GỌI MẸ LẦN CUỐI
Ồng lão xuôi tay nằm dài trên chõng
Giây phút cuối cùng sắp sửa tàn hơi
Trong thoáng chốc chợt thấy mình bé bỏng
Ông thều thào cất tiếng gọi: Mẹ ơi!
EM VÀ BIỂN
Biển cả và em cùng giống nhau
Sóng lòng muôn thuở vẫn xôn xao
Tàu đi – biển cũng làm sao ấy
Anh vắng, lòng em cứ thế nào...
Tàu đi trăm ngả, về trăm ngả
Biển vẫn nuông chiều vẫn thủy chung
Anh đi trăm ngả về trăm ngả
Em vẫn thương mong đến não nùng!
Trai biển ngậm đau mà kết ngọc
Và em đau khổ kết thành thơ
Nông sâu tình biển, tàu đâu biết
Em héo hon anh vẫn hững hờ!
Sóng biển bạc đầu bởi nhớ thương.
Em chừ thương nhớ tóc pha sương
Anh vô tình tựa con tàu ấy
Đi bốn phương mà quên một phương!